Trong kho tàng trí tuệ phương Đông, câu nói “Biết đủ là giàu tối thượng” mang ý nghĩa sâu xa: giàu có thật sự không đến từ số lượng tài sản, mà từ trạng thái tâm hồn biết đủ. Người có nhiều của cải nhưng lòng không ngừng ham muốn thì vẫn không hạnh phúc, vì luôn lòng bất an. Ngược lại, người có nhiều tài sản nhưng thấy đủ thì sống an nhiên, tự tại, giàu có từ bên trong.

Giàu có thật sự không nằm ở của cải

Con người có thể nắm trong tay muôn vàn sản vật, nhưng nếu lòng tham không cùng thì vẫn mãi sống trong thiếu thốn. Trái lại, một người chỉ cần chén cơm thanh đạm, ngôi nhà nhỏ ấm áp, mà trong tâm tràn đầy biết ơn – họ đã chạm đến sự giàu có không gì sánh nổi. Giàu ở đây không phải tích lũy, mà là một trạng thái hiện hữu: tự do trong tâm, an vui trong từng phút giây.

Tâm lý ham muốn – vòng xoáy không đáy

Ham muốn, nếu không được soi sáng bởi trí tuệ, chẳng khác nào vực sâu không đáy. Người càng đạt được nhiều, càng sợ mất đi; càng cao danh vọng, càng dày gian nan. Trong khi đó, tâm hồn biết đủ thì như dòng suối mát, chảy mãi mà chẳng bao giờ cạn. Sự an vui ấy là thứ mà tiền bạc, danh vọng dù chất cao như núi cũng chẳng mua nổi.

  • Người nông phu cày trên thửa ruộng nhỏ, bữa cơm đạm bạc cùng tiếng cười con trẻ, chính là đang sống trong lâu đài bình yên của riêng mình.
  • Trái lại, ngưởi giàu sang trong biệt phủ, nhưng đêm đêm thao thức vì lòng bất an, thì không thể hạnh phúc

Thực hành “biết đủ” trong đời sống

  • Nuôi dưỡng lòng tri ân: Mỗi sớm mai, chỉ cần thấy mình còn được hít thở, còn có đôi mắt để ngắm bình minh, ta đã là người giàu có.
  • Đặt câu hỏi trước ham muốn: “Điều này có thực sự làm ta hạnh phúc lâu dài, hay chỉ là cơn khát nhất thời ?”
  • Tìm cái đẹp trong giản dị: Tách trà nóng trong một buổi chiều mưa, nụ cười bình an của người thân, một bữa cơm gia đình, đó là vô giá.

Giàu sang vật chất có thể khiến người ta kiêu hãnh, nhưng chỉ sự giàu có trong tâm hồn mới đem đến tự tại. Đôi khi những thứ rất gần gũi, quen thuộc bên cạnh ta chính là hạnh phúc nhưng ta mãi ngóng trông. Khi ta biết dừng lại, biết mỉm cười với những gì đang hiện hữu, ta đã bước vào cảnh giới của “giàu tối thượng” – một sự giàu có không hao mòn, không mất đi, và trường tồn cùng thời gian.

Write your comment Here