Có bao giờ bạn thấy một chiếc lá rơi và bất giác lòng mình lặng lại ? Không ồn ào, không tiếc nuối – chỉ đơn giản là buông mình theo gió, trở về với đất mẹ. Chiếc lá không tự trách mình vì đã úa vàng. Nó không bám víu cành cây, cũng không oán giận mùa thu. Bởi nó hiểu: buông là một phần tất yếu của hành trình.
Lá rơi không hẹn mùa sang
Cũng như ai đó nhẹ nhàng rời tay
Giữ hoài chuyện cũ thêm cay
Thôi thì buông nhẹ, cho ngày trong xanh…

Vậy còn chúng ta thì sao?
Trong cuộc sống, có phải bạn đang giữ lại quá nhiều điều đã không còn phù hợp với mình ? Những ký ức đau buồn, những lời nói làm tổn thương, những kỳ vọng khiến bạn mệt mỏi… Tất cả như những chiếc lá đã khô héo – giữ lại chỉ khiến tâm hồn thêm nặng nề.
Buông bỏ không phải là yếu đuối. Đó là một hành động can đảm. Là dám nhìn thẳng vào những điều không thể thay đổi, và chọn cách sống tiếp – với lòng nhẹ hơn, và bước chân vững vàng hơn.
Chuyện buồn như gió thoảng bay
Cớ sao níu giữ mỗi ngày thêm đau?
Lặng yên như lá cuối đầu
Rơi đi cũng đẹp, nhẹ màu hoàng hôn.

Hãy học chiếc lá rơi – thanh thản, không níu kéo.
Buông đi một mối quan hệ tiêu cực để dành chỗ cho những người thật lòng.
Buông đi cảm giác oán trách, để tha thứ và chữa lành.
Buông đi nỗi sợ thất bại, để dám bắt đầu lại với tất cả khát vọng.
Bởi chỉ khi buông cái cũ, ta mới có chỗ cho điều mới bước vào.
Và đừng chờ đến một “mùa thu” trong đời mới học cách buông.
Mỗi ngày đều có thể là khoảnh khắc để bạn thả rơi một chiếc “lá tiêu cực” trong lòng.
Một suy nghĩ xám xịt, một ký ức không còn giá trị, một sự so sánh khiến bạn tự ti…
Thả đi một chút nặng lòng
Biết đâu ngày mới thêm trong trẻo màu.


0 comment